Trả lời bởi Angel Santiago, triết học gia ngầm
_______________
Sống là mối quan ngại hàng đầu của con người. Chúng ta có thể thành thạo rất nhiều vấn đề, nhưng lại chưa bao giờ hoàn toàn nhuần nhuyễn nghệ thuật sống.
Rất ít câu chữ có thể khiến tôi bật khóc, nhưng một vài năm trước, tôi đọc được câu nói của vị triết gia kia và nó ăn sâu vào trong tâm hồn tôi kể từ đó:
“Ở giữa mùa đông, tôi đã tìm thấy, trong chính tôi, một mùa hè bất diệt.
Và điều đó khiến tôi hạnh phúc. Vì nó có nghĩa rằng dù thế giới này có khắc nghiệt với tôi như thế nào, trong tôi vẫn tồn tại một thứ mạnh mẽ hơn – tốt đẹp hơn, chống trả lại nó.”
Triết học của Albert Camus chủ yếu xoay quanh mối quan ngại lớn nhất của con người; việc sống.
Là một người chống chọi với trầm cảm và sống sót sau một số ý định tự s.át, tôi cần hiểu được mục đích của tôi là gì trong cái vũ trụ bí ẩn, khắt khe này. Trải nghiệm đầu tiên của tôi với Camus mở đầu hành trình để thấu hiểu những điều đó.
Theo lời Camus:
“Chỉ có một vấn đề triết học thực sự nghiêm túc, đó là sự tự s.át. Đánh giá xem cuộc sống đáng sống hay không đáng sống cũng chính là trả lời cho câu hỏi có tính nền tảng của triết học. Tất cả những câu hỏi khác đều xếp sau.”
Thần thoại Sisyphus là đề cử hàng đầu của tôi cho những ai muốn tìm hiểu thêm về Thuyết Hiện Sinh, Chủ nghĩa Phi Lý, và chính bản thân họ.
Thần thoại Sisyphus kể về câu chuyện của một người đàn ông tên là Sisyphus, bị trừng phạt phải đẩy một khối đá lớn lên xuống một ngọn núi đến hết cuộc đời còn lại. Khi ông đã đẩy đá lên đỉnh, nó sẽ tự động lăn xuống chân núi; và ông chỉ có thể lặp lại việc đẩy khối đá này.
Mục đích của hình phạt vô nghĩa này là gì?
Tự chúng ta cũng có những khối đá của riêng mình. Sự đói khát, dục vọng, nơi trú ngụ, nhu cầu giải trí, và nhu cầu làm việc chỉ biến mất khi chúng ta trút hơi thở cuối cùng. Điểm đến của mục tiêu này là điểm bắt đầu của một mục tiêu khác.
Camus khuyến khích người đọc câu chuyện Sisyphus hãy xem xét số phận của ông theo một cái nhìn khác. Dù định mệnh của ông đã là ván đóng thuyền, chúng ta biết ông vẫn có quyền tự do làm chủ cảm xúc bản thân.
Camus khép lại bài tiểu luận bằng việc đề nghị người đọc “Ta phải tưởng tượng là Sisyphus hạnh phúc.”
Như đã nói bên trên, chúng ta đều có những tảng đá riêng cần đẩy. Và dù sống những cuộc đời khác nhau, chúng ta đều được thống nhất bởi những gian nan trải qua.
Trong tất cả chúng ta là một ngọn lửa bất khuất, liên tục đấu tranh chống lại sự bành trướng lặng lẽ và buốt giá của vũ trụ.
Dù có những thời điểm khó khăn, Camus nhắc nhở chúng ta tìm kiếm hạnh phúc từ mùa hè cháy rực trong tâm hồn mình, thay vì tuyệt vọng trước bóng tối mờ mịt mà ta phải đối mặt mỗi ngày.
Chúng ta làm chủ định mệnh ngay khi nhận ra được rằng ta giữ định mệnh trong trái tim; nó vô hình, nhưng khả năng tạo hình của nó lại là vô tận.