ĐỪNG MƠ “CHỮA LÀNH TRƯỚC, RỒI MỚI BƯỚC VÀO MỐI QUAN HỆ”
Mình tự ổn, rồi mình mới gắn kết/yêu đương – đó là quyết tâm của rất nhiều người từ lúc nhận ra bản thân có tổn thương/có mô thức tâm lý không lành mạnh. Vì mình chưa ổn, thì chỉ làm người khác khổ đau.
Rất nhân văn, nhưng hoang tưởng.
Bởi cách duy nhất để chữa lành là thông qua mối quan hệ. Chờ mình lành rồi mới gắn kết, không khác gì chờ sạch rồi mới đi tắm. Bởi các lí do sau:
1/ LÚC QUÁI NÀO BẠN CHẢ Ở TRONG MỐI QUAN HỆ?
Không con người nào sống được 1 mình. Mỗi ngày mở mắt, ra đường, học hành, làm việc, kể cả ngồi nhà lướt mạng xã hội, bạn đã ở trong hàng nghìn kết nối. Trong mối quan hệ với người thân, bạn bè, đồng nghiệp. Dù bạn cố thờ ơ hoặc chối bỏ chúng đến đâu.
Nên nếu chưa lành – chưa sạch, thì từng phút từng giây, lúc nào bạn chẳng đang bốc mùi sang người khác. Kìm hãm/huỷ hoại chất lượng các mối quan hệ bạn vốn dĩ ở trong.
Nên không có cái gọi là “tự ổn 1 mình”. Chữa lành là thứ bắt buộc diễn ra trong môi trường các mối quan hệ bạn đang – và sẽ có. Chưa kể:
2/ CHỈ Ở TRONG MỐI QUAN HỆ, BẠN MỚI BIẾT CẦN CHỮA LÀNH GÌ
“Ai cũng nghĩ mình lành, cho đến khi bước vào mối quan hệ”. Đó là câu tôi hay chọc mấy đồng chí kêu ca, hỏi sao em độc thân vui khoẻ vl mà cứ chớm yêu đương lại đủ thứ nỗi sợ/mô thức tùm lum trỗi dậy?
Rõ ràng. Tất cả tổn thương đều ra đời từ mối quan hệ – với những người nuôi dưỡng thuở ấu thơ, và những người lớn lên bạn gắn kết.
Nên các tổn thương ấy cũng chỉ bị trigger – kích phát mạnh khi bạn tiến vào các mối quan hệ thân sâu. Kiểu tình ta rất ổn cho đến lúc gọi điện anh tắt máy trước em, khiến em chảy máu vết thương bị bỏ rơi hồi nhỏ.
Bởi thế, tránh bước vào mối quan hệ đồng nghĩa tránh đối diện/nhận diện các tổn thương, các mô thức tâm lý. Chúng vẫn ở đó, ăn mòn bạn – các gắn kết bạn sẵn có – và cả cuộc đời.
Không chịu vào nhà tắm soi gương thì biết mình bẩn ở đâu mà cọ.
Và quan trọng nhất:
3/ MỐI QUAN HỆ LÀ MÔI TRƯỜNG BẮT BUỘC ĐỂ CHỮA LÀNH THÀNH CÔNG
Như thầy tôi nói: “Bạn chỉ có thể lành lại khi ở bên ai đó đủ vững vàng và yêu thương”. Đúng, chữa lành là 1 thực hành chủ động và tự thân. Nhưng bạn có kì cọ gãy tay cũng chẳng ăn thua nếu không dội nước. Mà dĩ nhiên: nước sạch.
Làn nước đó, chính là những người đủ vững – để làm bức tường điềm nhiên vững chãi làm suy yếu dần mọi rung chấn trong bạn.
Dẫu những cơn trigger/bất ổn của bạn ra sao. Họ vẫn ở đó. Đơn giản là ở đó. Không lùi bước khiến bạn thấy bị bỏ rơi, không sấn tới làm bạn thấy bị đối đầu/thúc ép. Không phản ứng lại các mô thức của bạn bằng những mô thức có thể còn độc hại hơn.
Bạn sẽ thắc mắc: người tuyệt đến thế chọn ở bên bạn làm gì?
Câu trả lời giản dị lắm, bạn của tôi.
Vì họ yêu thương bạn.
Bởi họ có tình yêu, nên sẽ luôn sẵn lòng dội nước. Nhất là khi thấy bạn vẫn tự kì cọ hăng say. Vẫn cố gắng từng ngày để trở nên lành lặn.
Nhưng bao giờ bạn gặp được người đó?
Rất đơn giản: khi bạn sẵn sàng.
Khi bạn đã quyết tâm bước trên con đường chữa lành – một cách tự nguyện, tự thân và tự giác.
Khi bạn tin, rằng bạn xứng đáng được yêu thương. Vì bạn là chính bản thân, chứ không phải những lớp nguỵ trang/vỏ bọc.
Chừng nào chưa, bạn sẽ gặp những người tàn phá/làm đau bạn tiếp. Cho đến lúc bạn sẵn sàng.
Bởi những mối quan hệ vững vàng yêu thương, như những nhà tắm thơm tho ấm áp, vốn vẫn rộng cửa chào đón khắp nơi. Bạn chỉ quyết ở dơ, hoặc muốn tự vệ sinh (?), nên mới không nhìn thấy.
Vì thế giới sạch đẹp, bước vào đời nhau mà xả nước đi thôi 
